Có lẽ, trong hành trình làm nghề, ai từng giữ vai trò “người thầy” đều ít nhất một lần tự hỏi: Mình đang dạy ai, và họ có thực sự muốn học không?
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng lại chứa trong đó nỗi mệt mỏi, cô đơn và đôi khi là sự bất lực của những người đã dành cả tâm huyết để “gieo người”. Dạy nghề, dạy người – nhất là trong thời đại ngày nay – không chỉ cần chuyên môn, mà còn cần bản lĩnh, niềm tin và cả sự nhẫn nại để không bỏ cuộc giữa chừng.

Người thầy của thời nay không chỉ đứng trên bục giảng.
Họ có thể là doanh nhân, luật sư, người quản lý hay chuyên gia trong bất kỳ lĩnh vực nào. Họ dạy bằng trải nghiệm, bằng va vấp, bằng cả những lần sai rồi sửa. Họ không chỉ truyền kiến thức mà còn truyền cách nghĩ, cách làm và cách giữ tâm trong nghề. Nhưng dạy người – đặc biệt là dạy người trẻ hôm nay – chưa bao giờ là điều dễ dàng.
Thực tế đáng buồn là phần lớn cử nhân khi ra trường vẫn còn “lơ ngơ” với đời sống nghề nghiệp.
Kỹ năng thực tế yếu, ứng xử vụng, việc nhỏ cũng lúng túng. Trong số đó, chỉ một tỷ lệ nhỏ thật sự có năng lực và có tâm. Người giỏi thì thường ra đi sớm để tìm cơ hội mới. Người trung bình thì lại làm việc hời hợt, thiếu trách nhiệm. Chính vì thế, những người thầy tâm huyết – những người thật sự muốn đào tạo và rèn nghề cho thế hệ sau – lại trở thành những người mệt mỏi và cô đơn nhất.
Tôi từng nói một câu nghe có vẻ chua nhưng rất thật:
“Người được mình ưu ái nhất, lại là người bỏ mình nhanh nhất.”
Đó là một sự thật phũ phàng mà hầu như ai từng dìu dắt người khác đều trải qua. Khi có chút thành công, nhiều người quên mất ai đã dắt họ đi những bước đầu tiên. Còn người thầy, lại lặng lẽ đứng sau, vừa buồn, vừa hiểu – vì đời vốn vậy.
Cái vòng luẩn quẩn của người thầy nằm ở chỗ:
Tìm được người giỏi thì khó giữ, mà đã quen dùng người giỏi rồi thì rất khó chấp nhận người trung bình. Một khi đã làm việc với người hiểu ý, nhanh nhẹn, chia sẻ được áp lực, người thầy sẽ rất khó quay lại với người chậm chạp, thiếu tinh thần.
Cũng như trong cuộc sống – đã quen ăn ngon, thì khó mà nuốt món dở.
Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng có “món ngon” để chọn.
Không phải lúc nào cũng có sẵn người giỏi để đồng hành. Người thầy không thể mãi than thở hay thất vọng. Bởi nếu không ai chịu gieo, thì sẽ chẳng bao giờ có mùa gặt. Nghề dạy người, dù là ở bục giảng hay trong đời sống nghề nghiệp, suy cho cùng vẫn là hành trình gieo hạt – kiên nhẫn, thầm lặng nhưng đầy ý nghĩa.
Điều quan trọng nhất của người thầy – dù có bụi phấn hay không – là vẫn giữ được lòng tin.
Tin rằng chỉ cần mình còn tâm, sẽ luôn có người xứng đáng để truyền lại.
Vì dẫu có mệt, có thất vọng, thì giá trị của người thầy vẫn nằm ở chỗ họ không bỏ cuộc trên hành trình gieo người.
“Chỉ cần mình còn tâm với nghề, sẽ luôn có người xứng đáng để mình truyền lại.”
Tóm lại:
Làm thầy – trong lớp học hay giữa đời thường – đều là một hành trình khó. Khó vì con người dễ đổi thay, khó vì lòng tin đôi khi bị hao mòn sau những lần thất vọng. Nhưng nếu ai cũng chỉ chọn “ăn ngon”, sẽ chẳng còn ai chịu nấu. Người thầy chân chính là người vẫn sẵn sàng nấu, dù biết có thể món ấy chưa ngon, chỉ vì tin rằng một ngày nào đó, sẽ có người trẻ biết trân trọng hương vị mà họ từng trao.
Thông tin liên hệ:
– Văn phòng luật sư Đồng Đội (Đoàn luật sư TP. Hà Nôi): P2708, Tòa nhà VP3 Bán đảo Linh Đàm, Hoàng Liệt, Hoàng Mai, Hà Nội
– Điện thoại: 0936.026.559 – Email: tranxuantien1964@gmail.com
– Website: https://dongdoilaw.vn
– Facebook: https://www.facebook.com/dongdoilaw
– Youtube: https://www.youtube.com/c/VănphòngluậtsưĐồngĐội
– Tiktok: https://www.tiktok.com/@vpls_dongdoi

 
									 
					