“Viết giúp đơn khiếu nại sáng mùng 1 tết Nguyên đán”
Với cá nhân tôi, mạng xã hội đã giúp cho mọi người gần nhau hơn nhưng gặp được nhau mới là cái duyên và giúp được nhau chính là cái phúc.
Trong quá trình viết, đăng tin bài trên website, fanpage, Zalo, tôi đã thu hút được khá nhiều bạn biết và nhờ giúp đỡ. Dù công việc bận nhưng tôi vẫn khá chăm và ít khi không trả lời tư vấn tận tình. Với suy nghĩ họ cần và họ tin tưởng mình nên mới hỏi nên nhiều người, tuy chưa gặp nhau ngoài đời nhưng tôi luôn sẵn sàng giúp vô tư, nếu bận, tôi sẽ xin số điện thoại, hẹn họ trả lời sau. Thêm một người, một vấn đề, một tình huống thực tế tôi tư vấn giúp chính là tôi có thêm một cơ hội nâng cao kiến thức, mài sắc tư duy đa dạng, phong phú vốn có… Và rằng, khi mình nhiệt tình giúp miễn phí sẽ có lúc có phí và công việc của họ hay người thân vì không ai tự nhiên đi đến các tổ chức hành nghề LS để nhờ cả mà toàn tìm hiểu trên mạng hay qua bạn bè.
Bản thân tôi có nhiều bạn bè đã được tôi hỗ trợ tư vấn, giải quyết li hôn, chia tài sản, trợ cấp nuôi con. Cụ thể, câu chuyện mà tôi muốn kể ở đây chính là chuyện về một người bạn còn khá trẻ ở Thủ Đức. Cô bạn có chồng cũ là bác sỹ, có điều kiện kinh tế, công việc tốt mà không tự nguyện nộp tiền nuôi con hàng tháng. Thái độ lì lợm và sự vô tình của người chồng cũ buộc cô phải làm đơn ra thi hành án để khấn trừ hàng tháng. Tưởng là nhờ đến cơ quan THA quyền cao chức trọng thì sẽ ổn nhưng cô bạn đã thất vọng hoàn toàn. Mặc dù đã nhờ một nữ chấp hành viên có quen biết phụ trách địa bàn thụ lý vụ việc, nhưng nhận lại cũng chỉ là những lời nói đồng cảm dễ nghe, trong khi cả nửa năm ròng không thu được kết quả. Chán nản, mệt mỏi, bức xúc với người bố tệ hại không trợ cấp nuôi con, bạn ấy đã mất phương hướng, mất niềm tin, mất chỗ dựa.
Lúc đó, tôi đã làm gì, giúp gì bạn ấy? Bắt đầu là tôi giúp cô bạn giải thích pháp luật, sau đó là làm đơn khiếu nại chấp hành viên. Việc này đã khiến chấp hành viên gọi bạn lên quát mắng việc nhỏ cũng kêu làm ảnh hưởng đến họ, và yêu cầu rút đơn đi thì họ mới giải quyết. Khi bạn hỏi “Rút đơn hay không?”, tôi tư vấn “Không.Chỉ khi chấp hành viên thu được hết tiền trễ nộp thì mới rút không tố cáo nữa!” Cô bạn lúc đầu cũng sợ nếu vậy phật ý họ sẽ “thù”. Tuy nhiên, sau đó, cô nghe tôi “rắn” một tý nên có kết quả là chấp hành viên đã đến bệnh viện làm việc và được sự ủng hộ của bệnh viện là trừ lương hàng tháng. Nhận được tiền nuôi con, cô bạn vui lắm, vui không chỉ là nhận đươc tiền, mà vui nhiều điều, vui vì pháp luật đã bảo vệ người cần được bảo vệ, vui vì ông bố tồi đã phải chấp hành, vui vì được sự giúp đỡ vô tư từ HN xa xôi của một vị Ls chưa biết mặt… Thời điểm đó, đang cận Tết nên bạn gửi quà, lo tết cho tôi (vì khi đó, cố ấy biết tôi đang sống độc thân một mình). Từ kết quả THA đến công việc khác, khi bạn cần tôi vẫn nhiệt tình giúp giống như 1 vị LS riêng.
Gần một năm sau, bạn nói: “Nể anh lắm nên em lại phải nhờ anh. Ông chồng cũ em lại ỳ ra không nộp tiền trợ cấp nuôi con”. LS nói vậy thì không thèm đòi nữa, em cố gắng tự mình nuôi con cho đỡ giằng co, suy nghĩ nhiều. Ban đầu, tôi nói cô bạn cũng nghe, nhưng vài hôm sau, vì uất ức và bất bình với thái độ thách thức của chồng cũ trên mạng xã hội, tôi đã nhận lời tiếp tục giúp cô ấy. Qua tìm hiểu, tôi mới vỡ ra là anh chồng cũ chuyển đến làm ở một bệnh viện tư nhân khác nên thách đố không trả. LS lại một lần nữa trổ tài, tiếp tục gửi đơn từ mang tính chất gây sức ép cho chấp hành viên, nhắc họ phải làm, không sẽ ảnh hưởng đến thi đua, đến tiến độ công việc… Tuy nhiên, chấp hành viên cũng vẫn viện đủ lý do không thi hành. Không lâu sau, tôi nhận được thông tin chồng cũ của cô bạn định bán nhà (tài sản được chia khi ly hôn) nhằm tẩu tán, cao chạy xa bay. Lúc đó, tôi đã trăn trở rất nhiều, phải làm cách nào đây, tết nhất đến nơi rồi, nước xa không cứu được lửa gần,… Thế là, cuối cùng, tôi quyết định dành cả tâm huyết mấy ngày tết giúp cô bạn các loại đơn từ, công văn. Một kỉ niệm rất hiếm, vô cùng khó quên là tôi đã giúp bạn soạn đơn từ sáng sớm Mùng 1 Tết Nguyên đán và mấy ngày sau là gửi đơn ngăn chặn bán, kèm theo các tài liêu thi hành án. Anh chồng kia vì không làm sao khác được, nên buộc phải thoả thuận góp tiền nuôi con một lần cho xong. Được kết quả như trong mơ (tính cô bạn hơi nóng), bạn gọi điện báo tôi biết trong cảm xúc tôi đã hình dung được… Bạn nói dồn dập ở đầu bên kia điện thoại “Em vui quá! Em biết ơn anh quá! Em không ngờ có LS tốt như anh! Em không biết trả ơn anh như thê nào?…Thú thật em chỉ muốn bay ra HN ôm anh, hôn anh 1 cái!…”
Cảm ơn cuộc đời! Cảm ơn công việc LS! Tôi vui vì những nỗ lực của mình đã có thể giúp bạn đòi lại những thứ mình xứng đáng nhận được.
Tôi viết ra đây là câu chuyện cũ cả gần chục năm. Tôi trân trọng tình cảm của bạn, nhưng tôi luôn giữ mình, chưa hề gặp bạn ngoài đời dù một năm cũng phải 10 lần vào TP HCM. Với tôi, đạo đức con người, đạo đức nghề nghiệp là vô giá, là điều làm nên giá trị cao quí vô ngần.
Mẩu chuyện vui, nhưng đầy kỉ niệm gửi đến các bạn trẻ, các ông bố, bà mẹ dù đã chia tay nhưng hãy làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm của mình với con chung, đừng làm khổ nhau, đừng hành hạ nhau, hãy là những người bạn tốt của nhau để bù đắp cho những thiệt thòi mà con trẻ phải gánh chịu.
– Sáng 24 Tết Tân Sửu-