Trong suốt hành trình hành nghề Luật sư, có những lúc tôi không chọn ngôn ngữ khô cứng của điều khoản, điều luật trong pháp lý để tư vấn cho những khúc mắc, trăn trở của khách hàng. Thay vào đó, tôi ngồi xuống, cầm bút và viết cho khách hàng một bức thư. Một bức thư bằng ngôn ngữ mềm mại nhưng đầy thuyết phục, chở theo sự thấu hiểu, niềm tin và những sẻ chia xuất phát từ tận đáy lòng và kinh nghiệm trường đời mới chính là lời tư vấn hoàn hảo nhất.
Bởi luật sư biết rằng, sự thành công của mình không chỉ nằm ở năng lực tư vấn pháp lý, mà còn ở khả năng xoa dịu nỗi lo, dẫn dắt con người vượt qua những khúc quanh cuộc đời bằng chính trái tim, khối óc của mình. Những bức thư ấy vì thế không đơn thuần là tư vấn — chúng là lời động viên, là ngọn đèn nhỏ giữa đêm tối. Chính sự tận tâm tận lực ấy, chúng không chỉ chạm đến người nhận, mà còn chiếm được tình cảm của rất nhiều người vì nó có thể khiến bất kỳ ai, ở bất kỳ hoàn cảnh nào, thấy một phần câu chuyện của mình trong đó để tự chiêm nghiệm.
Và bức thư dưới đây –bức thư tôi viết thay lời một người cha gửi cho đứa con sa vào vòng xoáy thua lỗ và nợ nần – chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Khi cha buộc phải buông tay để cứu chính con mình
Con à,
Bố biết con đang mất phương hướng. Kinh doanh thua lỗ, tinh thần suy sụp, ánh mắt trống rỗng. Nhìn con tiều tụy, bố đau như cắt. Thương con, thương như xé ruột. Nhưng bố cũng thấy rõ: con nhận ra lỗi mà không thấy lối thoát, cứ loay hoay quay lại vòng luẩn quẩn cũ.
Bố và mọi người đã thương con, đã gồng mình cứu con không biết bao nhiêu lần. Nhưng thương kiểu này – sau 5 lần 7 lượt thất bại – chỉ biến thành nuông chiều cái sai, tiếp tay cho con trượt dài.
Con nói đi, bố phải làm gì? Tiếp tục bán hết, vay hết, gánh hết, để rồi cả nhà cùng chìm sao?
Không! Đến lúc này, bố buộc phải dừng lại.
Dừng không phải vì hết thương, mà vì còn muốn giữ lại một con đường để con sống sót và tự đứng lên. Từ nay, bố sẽ không trả nợ thay nữa, không vay hộ nữa. Nếu con còn muốn làm người có trách nhiệm, con phải tự đối diện và tự trả giá.
Cứu ai không muốn tự cứu mình – là cùng nhau chết chìm
Cứu con trong cảnh này giống như cứu một người nghiện ma túy hay bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối nhưng từ chối chữa trị. Thương thì thương, lo thì lo, nhưng nếu người đó không muốn tự cứu mình, thì mọi sự cứu giúp đều vô nghĩa, thậm chí kéo tất cả xuống vực.
Bố đã bỏ thời gian, sức lực, tiền bạc, đánh đổi cả sức khỏe để lo cho con. Nhưng con đã bao giờ tự hỏi: ai lo cho bố, cho mẹ, cho vợ con của con? Hay tất cả đều phải gồng gánh cùng con, để rồi cùng nhau chìm xuống?
Thương mà không đặt giới hạn, thì tình thương ấy không còn là cứu giúp, mà trở thành sợi dây trói chặt cả nhà lại và kéo thẳng xuống hố sâu.
Sự hy sinh vô bờ không phải để bị phản bội
Cha mẹ sẵn sàng bán hết tài sản, vay mượn khắp nơi, chấp nhận trả lãi cắt cổ… chỉ để con còn cơ hội làm lại. Cha mẹ có thể chịu mất ăn mất ngủ, chịu bao lời dèm pha, chấp nhận sức khỏe tàn lụi – miễn sao con không bị đẩy ra đường.
Nhưng con ạ, tình thương ấy không phải để bị lợi dụng. Nó không phải là chiếc “bình oxy” để con mặc sức lao vào những cuộc chơi liều lĩnh, cố chấp, rồi sai lầm nối tiếp sai lầm.
Mỗi lần con thất bại vì không chịu thay đổi, là mỗi lần con xé nát trái tim cha mẹ, đạp lên sự hy sinh ấy. Đó không chỉ là vô ơn, mà còn là một tội ác với chính những người đã sinh ra mình.
Lối thoát vốn rất đơn giản
Thực ra, lối thoát cho con không hề phức tạp. Nhưng con không nhìn thấy, vì cái tôi quá lớn, vì sĩ diện quá cao, và vì quen “ăn cắp” tình thương của người thân để nuôi sai lầm của mình.
Kinh doanh thua lỗ, nợ nần chồng chất không chỉ đốt sạch tiền bạc mà còn vắt kiệt tinh thần, sức lực của mọi người xung quanh. Nếu đã chắc chắn không làm được, thì hãy dừng lại.
Đi làm thuê, chăm sóc gia đình, làm những công việc lương thiện – dù nhỏ bé – vẫn còn hơn kéo cả nhà xuống cùng mình. Bởi còn sống, còn sức khỏe, còn lao động được, là còn cơ hội.
Buông tay để giữ con – Giới hạn cuối cùng của tình thương
Con à, cha mẹ có thể hy sinh tất cả cho con, nhưng không ai có thể sống thay cuộc đời của con. Kinh doanh không phải là cuộc chơi của sĩ diện, cố chấp và đổ lỗi. Thất bại một lần là bài học, nhưng thất bại nhiều lần mà vẫn không thay đổi thì đó là tự sát tài chính – và con đang kéo cả gia đình xuống vực cùng mình. Lối thoát thực ra không khó: hãy dừng lại, chấp nhận làm thuê, kiếm tiền lương thiện, tự trả nợ và sống khiêm tốn. Đó mới là bản lĩnh thật sự.
Ngược lại, nếu cứ tiếp tục vay chỗ này trả chỗ kia, tiếp tục bòn rút tình thương của cha mẹ, phản bội sự hy sinh của họ, con sẽ tự tay chặt đứt mọi con đường cứu mình. Tình thương có giới hạn, và khi cha mẹ buộc phải buông tay, đó không phải là hết thương, mà là cách duy nhất để giữ con khỏi chìm hẳn. Đã gan làm thì phải gan chịu. Đừng hèn nhát, đừng đổ lỗi. Hãy đứng dậy và làm lại – bằng chính đôi tay của mình.
Tình thương đúng cách là nâng người ta lên, chứ không phải cúi xuống mãi để cùng họ chìm sâu. Và đôi khi, buông tay mới là cách yêu thương trọn vẹn nhất.
Ý tưởng và nội dung gốc: Luật sư Trần Xuân Tiền
Biên tập và hình ảnh minh họa: Lê Thị Thuý
Thông tin liên hệ:
– Văn phòng luật sư Đồng Đội (Đoàn luật sư TP. Hà Nôi): P2708, Tòa nhà VP3 Bán đảo Linh Đàm, Hoàng Liệt, Hoàng Mai, Hà Nội
– Điện thoại: 0936.026.559 – Email: tranxuantien1964@gmail.com
– Website: https://dongdoilaw.vn
– Facebook: https://www.facebook.com/dongdoilaw
– Youtube: https://www.youtube.com/c/VănphòngluậtsưĐồngĐội
– Tiktok: https://www.tiktok.com/@vpls_dongdoi