Trong cuộc đời làm nghề và làm người, trải qua 40 năm quản lý và 15 năm dày công xây dựng Đồng Đội, tôi đúc kết một bài học, một triết lý mà tôi luôn truyền đạt: Ai đã nỗ lực thật sự thì phải biết tự thưởng cho chính mình. Sự tự thưởng ở đây không phải để khoe, không để chứng tỏ. Nó là một cơ chế tự thân để nhắc nhở rằng: Mình đã sống nghiêm túc, đã cốgắng và đã vượt qua những điều không phải ai cũng hiểu.
Từ ngày đầu mở văn phòng, tôi đã hiểu một điều đó là không có gì là dễ, nhưng không bài toán nào là không có lời giải nếu mình nghiêm túc. Làm nghề luật không chỉ cần kiến thức, mà cần bản lĩnh để nói “không” khi cần, cần tâm để đứng về lẽ phải, và cần kỷ luật để không bị cuốn theo cái xấu.
Khoa học thần kinh gọi đó là Cơ chế Tưởng thưởng (Reward System), được kích hoạt bởi Dopamine. Khi ta giữ được sự đàng hoàng và vượt qua những khoảnh khắc chỉ cần bước lệch nửa bước là đánh mất đạo nghề, bộ não cần một tín hiệu xác nhận cho sự kiên cường đó. Tự thưởng là cách chúng ta tự cung cấp tín hiệu dopamine, nuôi dưỡng năng lượng sống và củng cố vòng lặp tích cực: Kiên trì -> Liêm chính -> Phần thưởng -> Động lực.
Con người không phải cỗ máy. Nếu làm mãi mà không tự ghi nhận, ta dễ mệt, dễ nản, dễ mất lửa. Một món quà nhỏ, đôi khi đủ để nạp lại năng lượng và giữ cho mình sự tích cực.
15năm không phải là quãng thời gian ngắn. Nhưng với tôi, đó là một hành trình rèn ý chí, xây giá trị, và giữ cho mình sự đàng hoàng trong nghề luật. 15 năm trôi qua, Đồng Đội trưởng thành từ những điều giản dị ấy: một tập thể làm nghề chân chính, không ồn ào nhưng bền bỉ; một môi trường mà thế hệ sau học được điều hay từ thế hệ đi trước; một nơi tôi có thể tự hào gọi là “ngôi nhà nghề nghiệp” của mình.
Nhân dịp kỷ niệm 15 năm, tôi tự thưởng cho mình chiếc iPhone 17.

Chiếc điện thoại mới chỉ là vật dụng. Điều lớn nhất tôi giữ được là tâm sáng, trí vững, và sự tin yêu của đồng nghiệp và bạn nghề. Đây là một cái mốc để nhắc rằng: “Tôi đã đi được đến đây, và tôi xứng đáng”. Hành trình 15 năm Đồng Đội là hành trình tử tế: Không chạy án , Không thỏa hiệp với điều sai , Không đánh đổi mình để lấy lợi ích tức thời. Chỉ vậy thôi cũng đủ để tự thưởng cho bản thân.
Những phần thưởng này không chỉ là vật chất, nó là sự ghi nhận sâu sắc nhất cho những cuộc chiến thầm lặng : những đêm mất ngủ vì vụ án khó, những lần phải lựa giữa lợi ích và sự tử tế.
Chúng ta cảm ơn người khác rất dễ , nhưng cảm ơn chính mình thì lại khó. Trong khi đó, suốt chặng đường ấy, chính ta là người: Kiên trì , Nhẫn nại , Gánh trách nhiệm , và không bỏ cuộc. Tự thưởng chính là lời cảm ơn dành cho “phiên bản kiên cường” của mình.
Khi biết trân trọng thành quả của chính mình , ta sẽ có thêm động lực để bước tiếp mạnh mẽ hơn, để làm tốt hơn, sống tử tế hơn, giữ nghề đàng hoàng hơn và tiếp tục cống hiến cho cộng đồng.
Tự thưởng không phải chuyện vật chất. Tự thưởng là một thái độ sống, là cách nhắc bản thân rằng: “Mình đã cố gắng đủ nhiều để xứng đáng nhận điều tốt đẹp”.
Vậy nên, tôi luôn nói với học trò và đồng nghiệp: Đừng chờ ai ghi nhận mình. Hãy tự thưởng – vì bạn thật sự xứng đáng.
(Tôi xin chia se thêm 1 chi tiết đó là hiện nay, tôi vẫn đang dùng chiếc iPhone 10 đã dùng được 5 năm nay, ra quán điện thoại người ta định giá chỉ khoảng 2 triệu đồng)

