Những năm tháng cuối cùng còn công tác tại cơ quan Thi hành án, rồi sau đó chuyển sang Trung tâm Trợ giúp pháp lý Nhà nước tỉnh Ninh Bình, tôi càng ngày càng cảm nhận rõ hơn giá trị thực sự của công việc mình đang làm. Giúp đỡ những người yếu thế, những người bị xử ép, bị oan sai hay đơn giản là những người không hiểu biết pháp luật – đó không chỉ là trách nhiệm nghề nghiệp, mà là sứ mệnh khiến tôi cảm thấy mình đang sống một cách có ích và có ý nghĩa.
Thế nhưng, trong khuôn khổ của bộ máy Nhà nước, dù có bao nhiêu tâm huyết và thiện chí, tôi vẫn bị ràng buộc bởi thẩm quyền, quy trình, biên chế và hàng loạt giới hạn hành chính khác. Có những vụ việc tôi biết rõ người dân cần được giúp đỡ thêm, cần được bảo vệ đến cùng, nhưng cuối cùng lại đành dừng lại trước cụm từ quen thuộc: “hết thẩm quyền”. Chính những day dứt không nguôi đó khiến tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về một con đường khác – con đường có thể giúp tôi được tự do hành động, được toàn tâm toàn ý vì công lý và con người.
Và rồi, ở tuổi 45 – khi nhiều người cùng thế hệ chỉ mong giữ biên chế cho yên ổn đến lúc nghỉ hưu – tôi đã chọn rời khỏi khu vực Nhà nước để bắt đầu lại từ đầu với nghề luật sư. Đó không phải là quyết định bốc đồng, mà là kết quả của một quá trình suy ngẫm sâu sắc, đấu tranh nội tâm dữ dội và một niềm tin mạnh mẽ rằng: nếu muốn sống đúng với lý tưởng, phải dám bước ra khỏi “vùng an toàn”.
Ra hành nghề luật sư, tôi mới thấy công việc này thật mênh mông, thực chiến và không biên giới. Mỗi ngày là một chuyến đi, mỗi vụ việc là một câu chuyện, mỗi khách hàng là một phận người. Làm nghề này, không có chỗ cho hời hợt hay vô tâm – vì chỉ một lời khuyên sai, một hành động thiếu trách nhiệm, có thể khiến số phận của ai đó rẽ sang hướng khác. Làm tốt – cứu được một đời người. Làm dở – có lỗi với người ta cả đời. Chính sự nghiêm khắc đó khiến tôi càng trân trọng và gắn bó với nghề.
Khi nhìn lại chặng đường đã qua, tôi nhận ra: không bước nào trong hành trình của mình là thừa. Mười một năm mười một tháng trong quân ngũ đã rèn cho tôi bản lĩnh, kỷ luật và khả năng “chịu trận” trước mọi gian khổ – những phẩm chất không thể thiếu trong môi trường pháp lý đầy thử thách. Hơn mười bảy năm làm việc trong cơ quan Nhà nước giúp tôi hiểu sâu cách vận hành của bộ máy, hiểu “Nhà nước nghĩ gì – Nhà nước làm như thế nào”, để khi hành nghề, tôi biết cách bảo vệ thân chủ bằng cả lý lẫn tình, bằng cả luật lẫn thực tiễn.
Tôi mang theo tất cả những gì mình từng trải qua – từ quân sự, chính trị, kiểm sát, thi hành án – để tạo nên một hành trang nghề nghiệp vững chắc. Có người bảo con đường tôi đi quá vòng vèo, nhưng với tôi, mỗi ngã rẽ đều là một bài học, mỗi bước chân đều là một phần chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Tôi là người không quen ngồi yên. Càng làm càng hứng, càng gặp việc khó càng muốn thử sức. Có lẽ chính vì thế mà tôi hợp với nghề luật sư – một nghề luôn đòi hỏi người hành nghề phải suy nghĩ, phải hành động, phải đối diện. Đến một lúc nào đó, tôi nhận ra mình đã yêu nghề này từ bao giờ không hay – một tình yêu không ồn ào, nhưng bền bỉ và sâu sắc.
Nhưng tôi vẫn tin rằng: đam mê, nếu chỉ dừng ở cảm xúc, sẽ chóng tàn. Chỉ khi đam mê ấy được kết tinh thành kết quả thực tế – thành những vụ việc thành công, những con người được cứu giúp, những niềm tin được hồi sinh – thì nó mới thực sự có ý nghĩa. Với tôi, “thành quả của đam mê” không phải là những giải thưởng hay danh hiệu, mà là ánh mắt cảm ơn của người nghèo, là cái bắt tay ấm áp của thân chủ vừa thoát khỏi vòng lao lý, là niềm tin của đồng nghiệp, và là thương hiệu “Luật sư Đồng Đội” được dựng lên bằng chính bàn tay, trí tuệ và tâm huyết của mình.
Đam mê ấy, khi đã bén lửa, lại càng cháy mạnh hơn khi tôi bắt đầu truyền nghề. Tôi chia sẻ kinh nghiệm, kiến thức và cách làm nghề cho bạn bè, đồng nghiệp, học trò – và hơn cả, cho chính gia đình mình. Vợ tôi rời cơ quan Nhà nước, học luật, trở thành luật sư dưới sự hướng dẫn của tôi. Con trai nối nghiệp cha, còn con gái riêng của vợ cũng chọn học luật theo định hướng của gia đình. Từ một người say nghề, tôi trở thành người gieo nghề – và đó là hạnh phúc lớn nhất.
Trong bối cảnh xã hội ngày càng cạnh tranh, khi nhiều ngành nghề lao đao, khi biên chế bị tinh giản, thì nghề luật sư vẫn cho tôi một con đường tự chủ và đầy tự hào: con đường của tri thức, của bản lĩnh và của sự cống hiến. Nghề luật sư cho tôi cơ hội được sống bằng nghề, nuôi được gia đình, dìu dắt được thế hệ sau, và cống hiến cho công lý theo cách chân thực nhất.
Tôi đam mê nghề luật sư – vì nghề này cho tôi được làm việc đúng với trí tuệ, đúng với lương tâm, đúng với bản lĩnh của người đàn ông từng khoác áo lính.
Và tôi đam mê mãi – vì đam mê ấy đã sinh ra quả ngọt, đã nuôi được người, đã nối được đời.
Con đường tôi chọn dẫu không dễ, nhiều gian nan và thử thách, nhưng đó là con đường vinh quang.
Và tôi biết chắc: mình đã chọn đúng.
Thông tin liên hệ:
– Văn phòng luật sư Đồng Đội (Đoàn luật sư TP. Hà Nôi): P2708, Tòa nhà VP3 Bán đảo Linh Đàm, Hoàng Liệt, Hoàng Mai, Hà Nội
– Điện thoại: 0936.026.559 – Email: tranxuantien1964@gmail.com
– Website: https://dongdoilaw.vn
– Facebook: https://www.facebook.com/dongdoilaw
– Youtube: https://www.youtube.com/c/VănphòngluậtsưĐồngĐội
– Tiktok: https://www.tiktok.com/@vpls_dongdoi