Danh dự là tài sản duy nhất không ai có thể lấy đi, trừ khi ta tự đánh mất.
Có người chọn để lại gia tài, có người để lại sự nghiệp, nhưng cũng có người chọn để lại cách sống — như một dấu ấn riêng giữa đời.
Dưới đây là câu chuyện — cũng là lẽ sống — của một người luật sư chọn con đường không ồn ào, không dựa dẫm, không bon chen. Một câu chuyện giản dị, nhưng đủ để nhắc ta rằng: điều một người để lại sau cùng chính là cách họ đã sống với nghề, với người và với chính mình.
TÔI MUỐN ĐỂ LẠI…
Tôi không giàu. Tôi không để lại tiền. Nhưng tôi muốn để lại danh tiếng – thứ danh tiếng không ồn ào, không cần ghi bảng vàng, chỉ cần ai từng gặp tôi, từng làm việc với tôi, đều gật đầu: “Ông ấy sống tử tế.”
Tôi không chạy chọt, không xin xỏ, không nhờ vả ai. Tôi chọn con đường làm nghề đàng hoàng – bằng hiểu biết, bằng chính trực, bằng sự tận tâm.
Tôi từng giúp bạn ở quê hòa giải một vụ tranh chấp đất. Một mâu thuẫn tưởng như bình thường, lại khiến anh em ruột bao năm không nhìn mặt nhau. Tôi không thu phí. Tôi chỉ phân tích điều hơn lẽ thiệt, nhắc họ nhớ mình là máu mủ. Vài buổi sau, người em rút đơn. Và tối đó, cả nhà lại ngồi ăn cùng mâm – thứ hạnh phúc tưởng đã mất.
Tôi từng tư vấn cho đôi vợ chồng trẻ – là cháu của người bạn trong hội đồng hương. Lúc đó tôi không biết họ là vợ chồng. Họ đến riêng lẻ, không nói với nhau. Tôi tư vấn cho mỗi người như hai người xa lạ. Không đứng về phía nào. Tôi chỉ nói bằng sự chân thành – của một người đã từng trải qua ly hôn. Sau đó họ quay lại, nói với tôi rằng họ quyết định đoàn tụ. Tôi hiểu: trải nghiệm đã giúp lời mình nói ra có sức nặng.
Tôi từng giúp đỡ một gia đình. Sau đó, đứa bé con của họ quý tôi đến mức lần nào tôi về Hà Nội cũng ra sân bay tiễn. Có lần tôi về mà không báo, cháu đi học về không thấy – liền òa khóc: “Sao ông về mà không đợi con?” Tôi không giàu, nhưng tình cảm đó là thứ không tiền nào mua được.
Tôi từng có khách hàng từ Tây Ninh chạy xe máy xuống TP.HCM chỉ để mời tôi một bữa cơm. Gặp nhau chỉ cười. Không nói nên lời. Mộc mạc, chân tình – nhưng khiến tôi xao xuyến mãi. Không phải vì món ăn, mà vì cách người ta trân trọng tôi thật lòng.
Tôi không giữ riêng điều gì cho mình. Tôi sẵn sàng chia sẻ kỹ năng, kinh nghiệm – không giấu nghề. Tôi từng mở lớp dạy Zoom miễn phí. Không ít buổi tối miệt mài. Không kỳ vọng tri ân. Chỉ mong học trò hiểu thêm, bước vững vàng hơn trên con đường nghề luật.
Tôi để lại điều gì?
Có thể là một vài bài viết ai đó từng đọc và ghi nhớ.
Một lời khuyên từng giúp họ giữ được gia đình.
Một buổi hòa giải giúp anh em nhìn lại nhau.
Một phiên tòa khiến thân chủ thôi mất ngủ vì lo âu.
Một bài giảng truyền cảm hứng cho người trẻ.
Tôi không để lại tiền. Tôi để lại tình cảm.
Tôi để lại một cái tên – không cần nổi bật – nhưng đủ sạch, đủ tin.
Tôi để lại “hương” – thứ hương của người sống thật, làm thật, không phô trương, không lùi bước.
Với tôi, như vậy là đủ.
Không để lại vật chất – để lại giá trị sống.
Và có lẽ, giá trị để lại lớn nhất, chính là sự bình yên trong lòng mình.
Khi nhìn lại những gì đã làm qua, tôi không thấy hối tiếc vì những điều mình đã cho đi.
Không phải vì tôi giỏi hơn ai, mà vì tôi may mắn được làm công việc mà tôi yêu, được sống đúng với điều tôi tin.
Có người hỏi: “Để lại tiếng thơm thì được gì?”
Tôi chỉ cười. Không cần được gì.
Bởi để lại tiếng thơm là cách để mình sống nhẹ lòng, và là cách để thế hệ sau tin rằng — sống tử tế là điều hoàn toàn có thể trong nghề này.
Tiền bạc có thể để lại, cũng có thể mất đi.
Nhưng sự tử tế để lại – thì ở mãi trong lòng người khác.
Và điều tôi muốn, chính là như vậy.
Thông tin liên hệ:
– Văn phòng luật sư Đồng Đội (Đoàn luật sư TP. Hà Nôi): P2708, Tòa nhà VP3 Bán đảo Linh Đàm, Hoàng Liệt, Hoàng Mai, Hà Nội
– Điện thoại: 0936.026.559
– Email: tranxuantien1964@gmail.com
– Website: https://dongdoilaw.vn
– Facebook: https://www.facebook.com/dongdoilaw
– Youtube: https://www.youtube.com/c/VănphòngluậtsưĐồngĐội
– Tiktok: https://www.tiktok.com/@vpls_dongdoi