Ngày nay, hôn nhân trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Chỉ một câu nói thiếu kiềm chế, một cử chỉ vô tâm hay cái tôi quá lớn cũng có thể khiến vợ chồng chia tay hay còn được gọi là ly hôn.
Cuộc sống vốn vô tận, nhưng trong gia đình, nếu chồng thấy hài lòng mà vợ lại không, hoặc ngược lại, thì mâu thuẫn sẽ nảy sinh. Giống như người ăn được ớt thì thấy ngon, nhưng người không ăn được thì kêu cay, thậm chí phản ứng gay gắt.
Xã hội hiện nay chứng kiến nhiều cuộc ly hôn. Có người coi đó là điều bình thường, thậm chí còn nghĩ ly hôn là “giỏi” vì dám sống thật với mình. Quan điểm sống độc thân, làm mẹ đơn thân hay “sống tập 2, tập 3” cũng ngày càng phổ biến. Ngay cả quan niệm chăm sóc người già cũng thay đổi: có lãnh đạo từng nói đưa đón người già vào trại dưỡng lão cũng nên bình thường như đưa trẻ đến trường.
Thực ra, dù già hay trẻ, ai cũng có cái tôi và mong muốn riêng. Vấn đề là biết nhường nhịn, nhẫn nhịn, biết đặt lợi ích gia đình lên trên sự ích kỷ cá nhân. Ly hôn không phải xấu, nhưng nếu chưa thật sự cần thiết, thì không nên ly hôn. Cuộc đời ngắn lắm, không phải để ta “thử nghiệm” hết các kiểu sống: có vợ, có chồng, đơn thân, tập 2, tập 3…
Bởi tất cả đều có cái giá của nó. Nếu chỉ sống ích kỷ, luôn đòi hỏi được quan tâm mà không biết chia sẻ, thì sớm muộn hôn nhân cũng rạn nứt. Cuộc sống vợ chồng không phải lúc nào cũng “có đi có lại” một cách sòng phẳng tuyệt đối, mà cần sự cho đi vô tư, không tính toán.
Vậy nên, trước khi quyết định ly hôn, hãy nhìn lại – cho mình, cho gia đình, cho con cháu, cho anh em, bạn bè… rồi hãy lựa chọn.