Ly hôn – hai từ quá đỗi quen thuộc với tôi bởi tôi đã làm ở cơ quan tư pháp nhiều năm song chưa bao giờ tôi nghĩ nó lại đến với mình, thế nhưng sự thực tôi đã ly hôn. Câu chuyện tôi viết ra dưới đây hoàn toàn không phải là khơi dậy chuyện riêng tư mà chỉ là những tâm sự từ đáy lòng về một sự thật, một quyết định khó khăn và sự nếm trải cay đắng nhất trong cuộc đời tôi. Tôi xin kể lại, để tôi tìm lại được chút thanh thản và mong nhận được sự đồng cảm, chia sẻ của độc giả.
Tôi sinh ra và lớn lên từ một miền quê nghèo khó, mất mùa, lũ lụt triền miên. Giữa cái nghèo, cái đói vây quanh, tôi sớm ý thức mình phải nỗ lực học hành bởi đó là con đường duy nhất giúp tôi thoát khỏi cảnh đói nghèo ở miền quên ấy, vươn tới một cuộc sống tốt đẹp hơn. 20 tuổi, tôi vẫn chuyên tâm lo cho sự nghiệp, chưa hề vướng vào chuyện tình cảm, chưa từng được “cầm tay” một người con gái nào…
Tốt nghiệp sỹ quan với quân hàm Trung úy khi tròn 20 tuổi, tôi ước mơ về công tác gần nhà để giúp bố mẹ và rồi tôi cũng được toại nguyện khi được một người quen vốn quý mến tôi giúp đỡ. Không lâu sau đó, tôi trở thành Đại đội phó của một nhà trường trong quân đội, tôi nhận được sự ngưỡng mộ, yêu quý và tin tưởng của mọi người. Trong đó, có một người đồng hương, bà quan tâm đến tôi rất nhiều – sự quan tâm mà làm cho tôi không bao giờ quên bởi không khác gì sự quan tâm chăm sóc của người mẹ (khi đó mẹ tôi đã mất nên lại càng trân trọng và biết ơn).
Sự quan tâm của bà đã là cầu nối làm cho tôi gần gũi với mọi người trong gia đình bà và tôi cũng trở thành thành viên của gia đình lúc nào không hay. Cô con gái út của bà đã trở thành cô em gái – điều mà trước đây, tôi mong muốn cũng không bao giờ có (vì tôi là con út trong gia đình). Tôi bắt đầu bảo ban, khuyên nhủ em học hành, tôi thường viết những lá thư dài gửi em mong sao cho em nên người, học hành đỗ đạt… Khi đó, tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương gì.
Nhưng cái gì đến rồi cũng sẽ đến, tình cảm bắt đầu nảy nở, những giờ ngồi dạy học không còn quá nghiêm túc như trước nữa mà còn thêm sự thổn thức, sự rung động của hai con người. Tôi và em đã dành cho nhau những cái hôn đầu tiên, cái hôn mà 2 đứa run lên bần bật vì một bên chưa biết gì và một bên còn “trẻ con”.
Tình cảm lớn dần theo thời gian và đám cưới được tổ chức sau khi em vừa tốt nghiệp lớp 12, cho dù gia đình, bạn bè tôi ngăn cản. Tôi bắt đầu làm chồng, làm cha của 3 đứa con và xây dựng mái ấm gia đình hạnh phúc thực sự. 5 năm với ba đứa con ra đời khiến tôi không khỏi vất vả nhưng rất vui vì con tôi khỏe mạnh, ngoan ngoãn, “có nếp có tẻ”… Thời gian cứ thế trôi, các con dần khôn lớn, trong tôi càng cháy lên khát vọng làm thay đổi cuộc sống gia đình. Tôi đã quyết định chuyển ngành khi tôi là một trong những sỹ quan cấp tá trẻ nhất của binh đoàn Quyết Thắng khi ấy. Sau đó không lâu tôi đã xin cho vợ đi học luật tại chức và xin vào biên chế nhà nước khi cô ấy đang ở quê với 3 đứa con thơ… Mọi việc đến với tôi thật suôn sẻ, đúng như ý muốn và kế hoạch vậy.
Khi đó, dường như tôi có tất cả những gì khiến người khác phải ao ước và ghen tỵ: nhà cao cửa rộng, có chức có quyền và hơn hết là một mái ấm gia đình vô cùng hạnh phúc. Những lần tôi đi công tác xa nhưng vẫn canh cánh nghĩ đến vợ con. Câu thơ “chỉ thương người vợ trẻ còng lưng bên cối gạo đêm khuya” luôn trong tâm trí tôi cho dù tôi đi đâu và làm gì. Do đó, tôi tự nhủ phải sống và làm việc cần mẫn, mẫu mực… để yên tâm học hành tiến bộ, được sống an nhàn. Tôi đã vừa công tác vừa tích cực theo học các lớp tại chức, vừa động viên gia đình cùng học tập,
Và tôi đã xin cho vợ đi học ở Hà Nội cả năm (lớp nghiệp vụ thẩm phán ở học viên Tư pháp), tôi ở nhà chăm lo việc gia đình, để cô ấy yên tâm học tập. Nhưng ở đời cái gì “quá” cũng không phải là điều tốt, ví như chén nước đầy quá sẽ làm tràn ly, mưa nhiều quá thành lũ. Sự quan tâm, lo lắng dành cho vợ quá nhiều lại khiến vợ đánh mất tất cả. Vợ tôi đã sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc gia đình để lấy một thứ tình cảm “say nắng” nhất thời mà họ gọi là tình yêu với một người không xứng đáng – một người đã lợi dụng vật chất và xác thịt của cô ấy. Bất chấp điều đó, bất chấp cả việc người đó ngày đêm trêu chọc cả những đứa con ruột của mình, thách đố đánh nhau với con trai mình mà cô ấy vẫn bảo vệ người tình nhân kia đến cùng. Đau đớn, xót xa, tủi hờn, xấu hổ, mặc cảm, tư ty, bi quan, chán nản – rôi tôi quyết định ly hôn sau một chuỗi ngày nặng nề, ê chề như sống trong địa ngục. Hình ảnh khiến tôi xót xa nhất là 2 đứa con trai ôm nhau khóc khi thấy mẹ chúng lao như thiêu thân vào cuộc tình sai trái.
Vì chuyện ly hôn xảy ra như một cú sốc bất ngờ nên tôi không hề có sự chuẩn bị trước về tâm lý cũng như cách ứng xử cho cuộc ly hôn này nên tôi vô cùng khó khăn quyết định và cũng không biết hỏi ai vì đây là chuyện riêng tư và sỹ diện đàn ông. Và tôi đã cân nhắc giữa việc nên hay không nên ly hôn. Tôi để thời gian để 2 người cùng nghĩ, cùng nhìn lại chính mình, mong sao cho cô ấy biết đứng dậy sau trượt ngã. Những suy nghĩ dằn vặt bản thân, những biện pháp cứu vãn cuộc hôn nhân, những giải pháp trước mắt và lâu dài được tính đến… Nhưng có lẽ dao sắc không gọt được chuôi nên tôi đã gửi đơn ra tòa sau bao đêm mất ngủ.
Khi quyết định ly hôn, tôi lại băn khoăn về việc chia tài sản thế nào cho thỏa đáng. Tôi đã để lại tất cả tài sản, không phân chia gì với suy nghĩ là để cho con để cái chỗ để cho các con đi về xum vầy bên nhau. Còn tôi ra đi không có gì khác ngoài mấy bộ quần áo cũ cộng với trái tim rỉ máu và một tâm trạng, một suy nghĩ miên man nặng nề u uất. Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của cuộc đời tôi, khó khăn đến mức tôi không thích ai chê trách tôi, tôi chỉ muốn yên tĩnh và mong sao cuộc sống công bằng sẽ mỉm cười với tôi.
Không đợi ai, không phải ai khác mà là tôi – tôi phải cứu tôi, đưa tôi thoát khỏi ngày tháng ê chề này càng sớm càng tốt. Tôi có một quyết định lớn lao khác là rời bỏ công việc ở cơ quan Nhà nước để ra Hà Nội lập nghiệp – mong sao có cơ hội làm lại từ đầu tất cả, mong sao để có cơ hội tốt hơn để lo cho các con, cũng là để tôi quên đi những chuỗi ngày đau khổ vừa xảy ra. Với nền tảng kiến thức sẵn có từ nhiều năm làm việc ở cơ quan nhà nước, tôi đi học lớp luật sư buổi tối ban ngày đi làm để tiếp tục theo “duyên nợ” với nghề luật, để cung cấp dịch vụ pháp lý tới những người dân có nhu cầu trên tinh thần “giúp người là chính” và sự đồng cảm sẻ chia với những người kém may mắn.
Trước khi mở văn phòng luật sư, tôi đi làm thuê cho bốn văn phòng luật sư, với bộn bề công việc và áp lực nhưng tôi vẫn không ngừng học hỏi để hoàn thiện kiến thức và kinh nghiệm của bản thân, nhất là rèn kỹ năng viết, khả năng giao tiếp, tôi đã tập đánh máy để viết báo và giành dụm tất cả tiền nhuận bút để làm quà cho cô con gái “rượu” khi đi lấy chồng với suy nghĩ, tình cảm sâu đậm của người cha. Cùng với việc gây dựng lại sự nghiệp, tôi tích cực rèn luyện sức khỏe, rèn kỹ năng sống, nhất là sống giữa môi trường mới ở Hà Nội. Khi đã chuẩn bị đủ những điều cần thiết, tôi quyết định mở văn phòng luật sư và cần mẫn làm việc bằng tất cả cái tâm của một người luật sư tâm huyết với đời, tâm huyết với người. Tôi đã tìm lại được niềm vui bất tận trong cuộc sống, trong công việc. Chính công việc đã nâng đỡ tôi vượt lên chính mình, công việc đã giúp cho tôi trở lại với tình yêu và tuổi trẻ, công việc đã giúp tôi trở lại với chính con người tôi.
Cuộc đời đầy ngang trái và không bao giờ hết những bất ngờ, những mất mát, buồn vui. Nhưng cũng trong chính những “bĩ cực” đó thành công có được từ sự vươn lên lại đến với tôi. Chính tôi cũng không ngờ qua cơn bĩ cực, cuộc đời tôi lại có ý nghĩa hơn, có thu nhập cao hơn và có quyền nghĩ đến tương lai rộng hơn. Tôi đã từng thốt lên rằng “Cám ơn cuộc đời đã cho tôi đổi đời”.
Hi vọng câu chuyện đời của tôi có thể giúp bạn đọc một tư duy, một quyết định sáng suốt khi đang đứng trước một quyết định lớn lao khi ly hôn cũng như có cách hành xử tích cực nhất “hậu ly hôn”. Đó là không được đánh mất niềm tin vào cuộc sống và con người, cần phải biết vươn lên để sống tốt hơn, biết làm những gì có thể để bù đắp những mất mát cho bản thân, cho người thân, cho những đứa con yêu quí, biết tìm lại cảm xúc yêu và khát khao một mái ấm mới, hãy tin rằng ông trời không cho ai cả nhưng cũng không lấy đi của ai tất cả, trong cái rủi có cái may, trong cái họa lại có cái phúc, trong các vu việc ly hôn mà nguyên nhân chính để tan vỡ gia đình là người vợ thì không ai hết người phụ nữ phải chịu trả giá rõ nhất. Xong dù như thế nào, lý do gì chúng ta không còn tình thì còn nghĩa, còn những đứa con chung nên cũng cần đại lượng, vị tha đối với người bạn đời cũ cho dù vết thương mà người đó gây ra có thể khiến ta đớn đau suốt đời.
(Đây là những tâm sự từ đáy lòng về một sự thật, một quyết định khó khăn và sự nếm trải cay đắng nhất trong cuộc đời tôi.
Bài viết đã đăng trên http://afamily.vn/tam-su-ban-doc/4036/Cam-on-em-da-ly-hon-de-toi-co-co-hoi-doi-doi/ và nhiều trang mạng khác với những phản hồi tích cực.)
– Đây là bài viết chính cuộc đời của tác giả nên không hư cấu và chưa thể nói hết được, chỉ nói ý chính . Bài viết chân thực, sâu sắc. có nội dung có mục đích, có tác dụng định hướng tư duy cho những ai không may mắn trong hôn nhân nên đã nhận được nhiều phản hồi tích cực của bạn đọc, của đồng nghiệp người thân….
– Có 1 ngươì bạn phó chánh án thị xã chuyên giải quyết án hôn nhân gia đình nói rằng ” Ông không phải cho tôi cái gì cứ có bài viết hay như thế này ông gửi cho tôi, tôi có mấy vụ thuyết phục hòa giải mỏi mồm không được khi tôi in bài viết của ông cho họ đọc họ có ngay được quyết đinh ”
– Có bạn đọc gửi tin nhắn, điện thoại thầm cám ơn tôi đã tiếp thêm sức mạnh cho họ khi cuộc sống đang gặp cơn giông tố..
– Có bạn đọc động viên chia sẻ với tôi ứng xử như vậy là có phúc sẽ ắt có phần.
– Có người đọc xong bài viết đã tin tôi là luật sư giỏi về hôn nhân gia đình nên đã nhờ tôi tư vấn và là khách hàng của tôi..
– Có người thổ lộ thầm ước có tôi trong nửa cuộc đời của họ ..
.. …Và có một người giờ đây là người phụ nữ rất trẻ, có học , có nghề ở HN đã tìm đến tôi sau khi đọc bài viết có sự đồng cảm sẻ chia, bù đắp cho tôi nỗi cô đơn, cùng với tôi xây dựng lại cuộc sống, lo lắng cho các con , giờ đây sau bao giông tố tôi đã có mái ấm gia đình có nhà ở HN, có công việc ổn định có thu nhập khá cao, có điều kiện giúp được nhiều người cùng cảnh ngộ về tinh thần, …và có nhất là có cháu nội cháu ngọai rất đáng yêu, cậu con út học đại học luật HN ở với tôi giờ đây đã tốt nghiệp đang quyyết tâm học tập rèn luyện trở thành luật sư.
Tác giả bài viết: Luật Sư Trần Xuân Tiền
4 Bình luận
Nhân duyên của nhân sinh do số mệnh ban phát . Kiếp nhân sinh khi ta gieo gì sẽ có quả đó . Còn Duyên sẽ đón nhận . Hết duyên chia tay . Tạo hóa đã an bài .
Mong luật sư thật nhiều sức khỏe để lo cho gia đình và xã hội .
Hãy cho tôi một lời khuyên, thật sự tôi đang rất bế tắc trong cuộc sống.
Đọc hết bài quả đúng là “ Chân Chính đưa con người lên cao tầng .”Một sự phấn đấu , nổ lực , dù đang nằm trong bộn bề gai góc , không biết định hướng ra sao. Nhưng lại quyết định một cách sáng suốt . Để có được phúc phần như bây giờ quả đúng là Tác Giả tạo được Phúc từ muốn đời trước .
Cuộc đời như một thước phim hay, xin chân thành cảm ơn tác giả